Lọc Truyện
Rất xin lỗi mọi người vì hiện quảng cáo nhưng như thế mới đủ tiền duy trì website hoạt động. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền này nhé!

Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

Lạc Nam ung dung ngồi trên Phong Lôi Mã Xa, một mặt bình thản nhưng trong lòng lại vui đến nở hoa.

Lần này mọi chuyện thuận lợi vượt xa dự đoán của hắn, vốn nghĩ mình đánh tráo lễ vật sẽ khiến Địa Tiên Tông tức giận sau đó nháo nhào một phen, nhưng không ngờ mọi chuyện suôn sẽ như thế.

Lạc Nam cũng từng nghĩ qua sẽ dùng phương thức nào khích bác ly gián mối quan hệ giữa ba đại tông môn, hiện tại đã làm được một bước trong đó.

Dù sao nếu ba đại tông môn gắn kết liền cành, đối với Lạc Nam không phải chuyện tốt…nếu ngày sau hắn quẩy tung Ngọc Tiên Môn, Địa Tiên Môn với Thiên Tiên Môn ra tay can thiệp làm sao bây giờ?

Lạc Nam cũng không tự cao tự đại cho rằng dưới hoàn cảnh bị hạn chế các loại ác chủ bài, mình có thể lấy sức một người quét ngang cả ba đại Ngọc Cấp thế lực được.

Sau chuyện lần này, tin chắc quan hệ giữa Địa Tiên Môn cùng Ngọc Tiên Môn ngày sau sẽ sinh ra khúc mắc, dù không đến mức trở mặt thành thù…thì mối hữu hảo lâu năm cũng không còn nguyên vẹn.

“Vẫn còn Thiên Tiên Môn…phải làm sao gây thù chuốc oán với bọn hắn đây?”

Lạc Nam bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo…

“Thiếu Chủ…thiếu chủ!”

Đúng lúc này, hắn cảm nhận được Ngọc Hư bên ngoài xe đang ra sức kêu gọi.

“Chuyện gì?” Lạc Nam nhàn nhạt mở ra cửa xe, đem âm thanh truyền ra ngoài.

“Ngươi tìm nơi hạ xuống, hai người lão phu rời đi có chút việc!” Ngọc Quán vội vàng nói, âm thanh dường như rất gấp.

Lạc Nam một mặt mộng bức, tình huống như thế nào? Hai lão già này đang hộ tống hắn về Ngọc Tiên Môn, đột nhiên rời đi bỏ an nguy của thiếu chủ là hắn sao?

“Có chuyện gì nghiêm trọng sao?” Lạc Nam trầm thấp hỏi.

“Không có thời gian giải thích…chúng ta sẽ báo cáo sau!” Ngọc Quán với Ngọc Hư cắn răng một cái, bất chợt từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra hai kiện Hắc Y và mặt nạ trùm lên cơ thể, che giấu diện mạo.

VÈO

Âm thanh ngự không vang lên, hai người đã cẩn thận đến cực điểm lén lút bay đi.

“Hai lão già này…nhất định không phải việc tốt lành gì!” Lạc Nam lẩm bẩm một tiếng, điều khiển Phong Lôi Mã Xa hạ xuống một góc hoang vắng.

Hắn rời khỏi xe ngựa, ánh mắt lấp lóe…Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn mở ra.

Thấu Thị Vạn Lý kích hoạt.

Chỉ thoáng chốc, bóng lưng của Ngọc Quán với Ngọc Hư một lần nữa lọt vào tầm kiểm soát của Lạc Nam.

“Ồ?”

Lạc Nam hứng thú ồ lên một tiếng…

Chỉ thấy Ngọc Quán với Ngọc Hư ăn mặc hắc y, che giấu diện mạo…ngự xa tít tắp trên mây cao, bí mật bám theo một nhóm người thần bí cũng giấu đi diện mạo.

Nhóm người kia số lượng cũng chỉ có năm người, bất quá bên trong thậm chí có cả một vị Ngọc Tiên Sơ Kỳ tồn tại.

Trong lúc hộ tống thiếu chủ trở về Ngọc Tiên Môn, Ngọc Quán với Ngọc Hư vô tình cảm ứng được hành tung của đám người, vì thế sinh lòng tò mò ngụy trang đuổi theo.

Nếu có thể vơ vét được chỗ tốt thì ngon lành.

“Hừ…đúng là một đám đạo tặc, bản tính khó đổi!” Lạc Nam cười gằn một tiếng.

Hành vi của Ngọc Quán với Ngọc Hư thành thạo đến cực điểm, ngay cả đám người bị hai bọn hắn theo dõi cũng không biết, rõ ràng là có kinh nghiệm lâu năm.

Lại nhớ đến hành vi đáng giận trước đây của Ngọc Tiên Môn đối với Ỷ Vân…Lạc Nam thầm than thế lực này quả nhiên không có một cái tốt đẹp.

“Chuyện vui như vậy làm sao thiếu ta?” Lạc Nam cười tà một tiếng, dứt khoát thu Phong Lôi Mã Xa vào Linh Giới Châu, không quên đem bốn con Phong Lôi Mã đánh ngất.

Huyễn Quang Vô Cực triển khai đến cực hạn, thân thể của hắn cũng hóa thành một luồng sáng không có tiếng động, cấp tốc đuổi theo.

Nhóm năm người thần bí phi hành với tốc độ cực cao, kỳ quái chính là…một tên Ất Tiên trong đám lại đối với kẻ cầm đầu là Ngọc Tiên mở miệng hỏi:

“Tình hình thế nào rồi? không quá nghiêm trọng chứ?”

Tên Ngọc Tiên được hỏi không có vẻ gì là không vui, trái lại cẩn thận đáp: “Cần các vị hỗ trợ, bằng không chẳng may khí tức lộ ra ngoài…dẫn đến một đám sói đói thì không hay!”

Bốn người đi cùng tên Ngọc Tiên nhẹ gật đầu, càng thêm gia tăng tốc độ…

“Hành động lần này tuyệt đối phải giữ bí mật…chờ Môn Chủ liệu thương xong rồi tính tiếp, trước hết phải che giấu nó!” Ngọc Tiên nghiêm túc nói.

“Đi!” Bốn người đồng ý gật đầu, lao vút như bay.

Không để lại một tiếng động…

Ở xa tít tắp phía sau, Ngọc Quán với Ngọc Hư vẫn không nhanh không chậm bám theo…

Mặc dù không dám dùng thần thức để nghe lén mấy kẻ kia nói gì nhằm tránh bị phát giác, nhưng nhìn biểu lộ lén lút của bọn hắn…nhất định có bí mật nào đó.

Hai người mũi thính như chó, đương nhiên không bỏ qua miếng mồi thơm ngon, nào đâu biết rằng cách bọn hắn không quá xa, một tên thanh niên chân mang Phi Tiên Ngoa, lưng đeo Phi Tiên Áo Choàng lẽo đẻo theo sau…

“Đúng là Tiên giới cũng có cái thú của nó, dù là Ngọc Tiên cũng không thể xé rách không gian, thuận lợi cho chúng ta rất nhiều!” Lạc Nam trong lòng thầm nghĩ.

Nếu Ngọc Tiên có thể xé rách không gian, như vậy năm người thần bí kia có thể trực tiếp chui vào hư không tìm đến mục tiêu, quá trình đó cũng sẽ không bị Ngọc Hư với Ngọc Quán vô tình phát hiện.

Mà Lạc Nam hắn cũng rất khó bám theo…

Phi hành không đến một ngày, chỉ thấy năm người thần bí bất ngờ dừng lại trước một động quật sâu thẳm, miệng hang tối đen như mực không nhìn thấy gì…

“Có trận pháp?” Lạc Nam kinh dị phát hiện toàn bộ cái Động Quật này có Trận Pháp cự đại bao vây, ngăn cách toàn bộ khí tức bên ngoài.

Năm người thần bí cẩn thận đến cực điểm đứng trước cửa động nhưng không vội tiến vào, trái lại tên Ngọc Tiên còn tỏa ra thần thức cường đại liên miên không dứt của mình để thăm dò xung quanh, chắc chắn không có kẻ nào bí mật bám đuôi bọn hắn.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận