Đến mức, tiền thưởng tháng đó của bệnh viện đều bị trừ, nhưng ... thật sự nhìn thấy cảnh đó, người bình thường đều không tiếp nhận nổi.
Liên quan đến chủ động trốn phí, cũng thật sự là rất đáng ghét.
Thủ đoạn của Ngô Kiến Nhân, rõ ràng chính là như vậy.
Bệnh viện là có chuyên môn quản thiếu nợ phí, giống như theo đòi nợ, thiếu nợ phí tiểu tổ sẽ lên cửa đòi tiền, đại đa số khi là phối hợp nhân viên cảnh vụ tới cửa, nhưng mà tới cửa về sau nhìn thấy người ta nhà chỉ có bốn bức tường, ngươi làm sao đòi?
Cuối cùng vẫn là xám xịt trở về, dựng vào lộ phí bệnh viện còn không chi trả cho anh ...
Dù sao thiếu nợ phí kim ngạch cao lời nói, khẳng định là sẽ ngay lập tức muốn báo cảnh sát lập hồ sơ, nhưng mà!
Nếu anh đã muốn chạy, thật đúng là sẽ không sợ những thứ này.
Bình thường đến nói, nợ tiền, phòng ban sẽ dựa theo 30% tự mình phụ trách.
Ben nay, Mã Cuong nghe đuoc Ngo Kien Nhan noi vay, lap tuc hoi noi nong:
- Ông chủ, người ta xử lý thiếu nợ phí cho chúng tôi, không có tiền cũng phẫu thuật cho chúng tôi, chúng tôi đã rất cảm kích, làm người không thể không có lương tâm!
Ngô Kiến Nhân cười giễu một tiếng:
- Lương tâm đáng giá mấy đồng tiền? Các cậu! Bệnh viện người ta một năm thu nhập mười mấy cái ức, thiếu gì mấy khối tiền này của các cậu?
Cúp điện thoại xong, Mã Cường đi đến mấy người bên cạnh nói:
- Chúng ta có muốn kiện ông ta hay không?
Mấy người sững sờ!
Lập tức hơi do dự.
- Anh ... Anh là tổ trưởng ...
Mã Cường lắc đầu, cắn răng nghiến lợi nói:
- Họ Ngô vương bát đản kia nói chúng ta thiếu nợ phí chạy trốn, còn nói cho chúng ta 3000 khối tiền ăn cơm, đây là chuyện người có thể làm à?
- Cẩu Tử mình đầy thương tích, toàn thân đều là thủy tinh khi cái kia họ Ngô còn tại trong đám phụ nữ, còn không phải bác sĩ người ta cứu được cậu ấy? Máu chảy bao nhiêu? Tôi chính là không nhịn được khẩu khí này, lấy trước kia một ít tổn thương coi như xong, lần này kém chút muốn mạng của Cẩu Tử!
- Hôm nay là Cẩu Tử, ngày mai là ai đây? Chúng ta không phải ngốc.
- Cùng lắm thì chúng ta không làm, để hắn thanh toán toàn bộ tiền lương cho chúng ta, chúng ta còn thiếu một chỗ làm công à?
Mấy người nghe xong, cũng hạ quyết tâm.
- Tốt!
- Chúng ta đi kiện hắn!
Đồ cho hoang, Ngô tiện nhân!
Mã Cường đứng dậy đi đến chỗ y tá trưởng, Điền Hương Lan vừa rồi tức giận ngực khó chịu cực kỳ, nhìn thấy mấy cái choai choai tiểu hỏa nhi đi tới, bất đắc dĩ nói:
- Các cậu đi ăn cơm đi, bên kia là căn tin bệnh viện.
Mã Cường lắc đầu, kiên định nói:
- Dì à, chúng cháu suy nghĩ kỹ, chúng cháu muốn kiện ông ta!
Y tá trưởng nghe xong, lập tức sững sờ:
- Này mới đúng mà, nói câu không dễ nghe, công tác không có bảo hộ như vậy, một đống lớn đâu, chắc chắn phải đi chỗ đó? Mưu đồ gì!
Mà Trần Thương cũng đi ra, anh chợt nhớ tới một người.
Đường Thiệu Huy!
Tổng giám đốc công ty xây dựng có lương tâm, thuộc hạ một đống lớn nông dân công, lần kia còn tới góp 50 vạn, nói có tiểu tử thích hợp, có thể giới thiệu một chút.
Ngày hôm sau, Mã Cường đã tìm được Sở lao động, cửa ải cuối năm, lao công bộ phận người đặc biệt nhiều, tất cả đều là người.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!