Khoảnh khắc giao nhau, hai kiếm chạm nhau, bùng nổ luồng kiếm quang chói lóa. Trong chớp mắt, kiếm quang ấy còn rực rỡ hơn cả ánh trăng sáng, chiếu sáng cả bầu trời đêm đang rũ xuống như mộng ảo.
"Quả nhiên là vẫn nhớ."
Tô Hàm Nguyệt khẽ xoay người, nhẹ nhàng nói.
"Làm sao có thể quên được."
Lâm Nhất nói, chiêu kiếm định tình này, sao hắn có thể quên, lúc lâu sau hắn cảm khái nói: "Nhưng nếu mỗi lần thi triển chiêu kiếm này đều là lúc ly biệt, thì ta thà quên đi cho rồi."
Tô Hàm Nguyệt dịu dàng nói: "Nhưng rồi cũng sẽ có lúc hoa rơi gặp lại chàng, lần sau, chàng sẽ đến tìm ta chứ?"
Lâm Nhất khẽ sững người, biết rằng đây chính là lời hứa.
“Sẽ đến."
Hắn nghiêm túc nói.
Tô Hàm Nguyệt cười, rồi xoay người, bước về phía sân nhỏ.
Khi sắp bước vào trong viện, nàng bỗng dừng lại, xoay đầu nhướng mày khẽ cười, nửa đùa nửa thật nói: "Xem ra chàng chỉ giả vờ đắc ý thôi, không phải thật sự đắc ý, phải đợi ta mở miệng trước, chàng mới chịu theo à?"
Thình thịch! Thình thịch!
Lâm Nhất hơi khựng lại, rồi tim bất chợt đập loạn.
Ánh mắt Tô Hàm Nguyệt khẽ dao động, Lâm Nhất bỗng biến mất trước mặt nàng, khiến nàng sững người trong chốc lát.
Bị dọa à, nhưng không nhịn được mà bật cười, Tiểu Lâm Tử thật đáng yêu.
Thế nhưng khi nàng xoay người lại, kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào, Lâm Nhất đã đứng sẵn ở trong sân.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Nhất nhẹ giọng cười nói: "Hàm Nguyệt, ta đợi nàng lâu lắm rồi."
Tô Hàm Nguyệt lúc này mới thật sự bật cười, đàn ông mà đắc ý thì thật là đáng sợ, tốc độ này ... Còn nhanh hơn cả lúc chạy trốn nữa.
"Nếu khi giao đấu với người khác mà chàng cũng có tốc độ như này, thiên hạ còn ai là đối thủ của chang nữa?" Tô Hàm Nguyệt hơi tức giận.
Sau đó làm như không nhìn thấy hắn, quay người bước vào phòng trong.
Lâm Nhất mỉm cười, tất nhiên là nhanh chóng đi theo.
Đêm dài đằng đẵng, đêm xuân đáng giá ngàn vàng.
Khi ánh dương sớm mai le lói xuyên qua cửa sổ, chiếu lên giường, Lâm Nhất mới bị ánh nắng đánh thức, hắn mở mắt, hơi mệt mỏi, đêm qua thật sự đã tiêu hao thể lực rồi.
Lâm Nhất nghiêng người sang, phát hiện Tô Hàm Nguyệt đã tỉnh dậy từ lúc nào.
"Chàng mặc quần áo vào đi." Tô Hàm Nguyệt lười biếng, nhưng vẫn thúc giục Lâm Nhất.
“Không, nàng mặc trước đi, ta không nhìn đâu." Lâm Nhất trừng mắt cười nói.
Tô Hàm Nguyệt tin hắn mới là lạ, cười nói: "Ngoài sân có người đến rồi, chàng chắc chắn muốn để ta dậy trước không?"
“Có người đến ư?"
Lâm Nhất hơi kinh ngạc, tốc độ rất nhanh, gật đầu nói: "Để ta ra xem."
Hắn mặc quần áo chỉnh tề, rửa mặt kỹ càng, rồi đẩy cửa bước ra.
Ngay khi ngẩng đầu lên, hắn lập tức nhìn thấy bóng người quen thuộc, với cái đầu trọc, diện mạo tuấn tú, đang chậm rãi nhâm nhi rượu.
Ánh dương ban mai, rượu ngon, hòa thượng tuấn tú.
Khung cảnh như vậy hơi khác thường, nhưng khi đặt vào người này, thì toát lên vẻ thanh khiết, dường như quanh người đều có thánh quang bao phủ.
Lâm Nhất nhận ra người này, lập tức bước đến, vui mừng nói: "Lưu Thương, lâu rồi không gặp.”
Người đến chính là công tử Lưu Thương!
Tính thời gian, đã gần ba năm hai người không gặp nhau, tất nhiên Lâm Nhất vô cùng vui mừng và xúc động.
"Lâu rồi không gặp, Lâm Nhất."
Lưu Thương hơi sững người, sau đó nở nụ cười ấm áp.
Lâm Nhất bước đến ngồi xuong, lấy từ tui tru vat ra vo rượu ngon của Long tộc, nhanh chóng rót đầy.
Lưu Thương vốn mê rượu như mạng, vừa thấy rượu lập tức quên hết mọi phiền não và u sầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!