Lý Dục Thần cố gắng dùng thần thức khóa chặt không gian, đồng thời đọc La Bàn Kinh để vận hành la bàn Lục Hư Luân Chuyển, mong có thể quay trở lại không gian vừa nãy.
Nhưng tiếng rồng gầm ấy lại quá mức bất ngờ, sức mạnh của rồng cũng quá lớn khiến cho không gian bị xé toạc trong tức khắc.
Cả người anh bị quăng ra ngoài, rơi thẳng xuống nước.
Lý Dục Thần ngoi lên khỏi mặt nước, vốn tưởng rằng mình sẽ ở chỗ cũ, vừa lên khỏi mặt nước là se thay Tam Đàm Ấn Nguyệt.
Nhưng trước mắt anh chỉ là một vùng mênh mông sóng nước, không có một tháp đá nào cả, ngay cả một hòn đảo còn không có.
"Ơ, sao lại ra đến biển rồi?"
Anh thấy thật vô lý. Lục Hư Luân Chuyển vốn là hư không, không thể du hành qua không gian thật được. Trừ khi giữa hồ Tiền Đường có một kết giới nối liền với iển.
Anh quay đầu nhìn về phía tây, nui non trùng điệp, dựa theo dáng hình núi non thì đó đúng là Tiền Đường.
Nhưng tại sao hồ Tiền Đường sao lại biến thành biển?
Anh bước lên mặt nước, đi về phía đông nam, chẳng mấy chốc, anh đã nhìn thấy một con đê chắn sóng.
Lý Dục Thần chợt nhớ mình từng nghe Lam Mộng Đình kể câu chuyện về Tiền Đường. Vào thời cổ đại, hồ Tiền Đường thông với biển, phía đông nam là một đầm ľầy
Luc đo đe chan song đa được khoi cong xay dung, cung chính la thoi Đông Hán sau này.
Lần này anh cũng mắt tròn mắt dẹt, chỉ niệm một lèo La Bàn Kinh thôi mà chẳng những không cứu được Đinh Hương, còn niệm luôn cho mình quay về thời cổ đại.
Nhất thời, Lý Dục Thần không thể phân biệt được trước mặt mình là thật hay là giả, là du hành xuyên qua thời không, hay chỉ là ảo ảnh trong hư không của Lục Hư Luân Chuyển.
Giờ vấn đề bây giờ là hồi nãy anh một tay vung kiếm, một tay chộp lấy Đinh Hương, lúc Bạch Long đột ngột gầm lên, anh không cầm chắc la bàn Lục Hư Luân Chuyển, không gian bị xé rách, anh bị quăng ra ngoài, la bàn cũng rơi mất.
Không có la bàn, anh chỉ có thể cố gắng đọc La Bàn Kinh, cố gắng kích hoạt la bàn Lục Hư Luân Chuyển đang không biết ở nơi đâu.
Nhưng thử mãi mà cũng chẳng có tác dụng gì.
Lý Dục Thần đứng trên mặt hồ, mờ mịt nhìn xung quanh, lần này anh thật sự chết lặng, không biết phải làm sao để thoát ra khỏi hoàn cảnh này.
Đúng lúc này, thần niệm của anh hơi nhúc nhích, bỗng cảm nhận được yêu khí ở dưới nước.
Anh thầm vui mừng, đây chắc hẳn là yêu khí của giao long đã tràn ra khỏi kết iới.
Chỉ can lần theo mui nay va đoc La Ban Kinh, co le se tìm được đường trở về.
Anh lập tức lướt trên sóng nước, đuổi theo luồng yêu khí.
Đuổi theo được một lúc thì đã đến được bờ hồ, yêu khí ngày càng nồng, cuối cùng lẩn vào núi rừng bên bờ hồ.
Lý Dục Thần cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng khi nghĩ tới giao long to lớn kia, cộng với kết giới không gian dưới đáy hồ Tiền Đường cũng không nhỏ, rất có thể nó đang nằm bên dưới những dãy núi ở phía tây.
Anh bèn đi sâu vào rừng cây theo hướng tây.
Không bao lâu sau, anh thấy trong một thung lũng có hai gian nhà lá, khói bếp vẫn đang bốc lên.
Nơi này hai mặt giáp núi hoang, trên dưới là rừng rậm, vốn không phải là nơi định cư của con người.
Thế nhưng yêu khí lại chỉ về phía nhà lá, càng lúc càng đậm đặc hơn.
Lý Dục Thần lập tức đề cao cảnh giác, một tay cầm kiếm Huyền Minh, một tay nắm sẵn lá bùa trấn yêu, từ từ tiến lại gần.
Đột nhiên, một đám khí đen từ trong căn nhà lá bốc thang lên troi, yeu khí lập tức tràn ngập khắp nơi.
Lý Dục Thần cả kinh, lập tức ném lá bùa trấn yêu vào nhà lá, rồi cũng xông thẳng vào bên trong.
Chỉ thấy có một cô gái đang nằm trên giường, khi lá bùa trấn yêu rơi xuống, cô ta lộ ra gương mặt hung tợn trông như muốn ăn thịt người.
Lá bùa trấn yêu vừa chạm vào người cô ta đã lập tức hóa thành ánh sáng màu vàng, cô gái lập tức hiện nguyên hình, biến thành một bóng rồng trắng khổng
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!