Chu rể mặc một bộ truyền thống, chiếc áo dài tinh xảo phối cùng chiếc quần cùng màu, đầu đội khăn, chất liệu hoa lệ được thêu bằng tơ vàng, toát lên khí chất quý tộc.
Thế nhưng khi mọi người nhìn rõ gương mặt của "chú rể", ai nấy đều không khỏi kinh hãi, bởi vì khuôn mặt đó đen sì, cũng không có ngũ quan.
Ban đầu mọi người còn tưởng đó là ma-nơ-canh của tiệm quần áo nào đó, nhưng khi nhìn kỹ lại, hình như trên khuôn mặt ấy lại có một chút sinh khí, rõ ràng là không có ngũ quan nhưng lại khiến người ta cảm thấy khuôn mặt này rất đỗi quen thuộc, giữa chân mày lại toát ra khí thế uy nghi khó đỡ, tựa như ánh mắt của Địa Tạng Bồ Tát đang dõi nhìn nhân gian.
Không một ai dám hỏi cớ sao chú rể lại là một khúc gỗ.
Chiếc kiệu dừng giữa sân, cô dâu cũng được mời ra.
Cô dâu mặc một bộ đồ nước M màu đỏ, đây là một bộ đồ kết hợp giữa Trung-Tây, thường được người Hoa Hạ ở nước M dùng làm áo cưới. Trên áo khoác ngoài có thêu hình khổng tước xòe đuôi, còn phần váy kiểu tú hà bên dưới thì thêu những bông mẫu đơn đỏ rực.
Trên đầu cô dâu phủ một lớp khăn đỏ, không nhìn thấy mặt.
Nhưng vẻ đẹp của Tra Na Le vốn đa nổi danh khắp Nha Kinh, là thần nữ tương lai của Đại Mã, dung mạo chỉ đứng sau thần nữ Pháp Đế Mã hiện tại là điều hiển nhiên.
Nhìn thấy dáng người uyển chuyển và những bước chân yêu kiều của cô dâu lúc bước ra khỏi kiệu, mọi người đều bị mê hoặc, ném luôn chuyện chú rể có phải là khúc gỗ hay không ra sau đầu, chỉ chờ đến giây phút vén khăn voan che mặt kia ra.
Đứng trước bốn Kim Cổ Mạn Đồng đang vây quanh, cô dâu đi đến giữa vườn hoa đã được trang trí thành chỗ tổ chức các nghi lễ của tiệc cưới.
Chú rể cũng được mấy thanh niên vạm vỡ "dìu" đến, đứng song song với cô dâu.
Mạn Đan khẽ vỗ tay vài cái.
Từng tốp thiếu nữ mặc đồ màu hồng nhạt nối đuôi nhau đi đến từ phía sau trang viên dọc theo lối mòn.
Mấy cô gái ấy đều còn rất trẻ, sau khi được trang điểm cẩn thận, ai nấy đều rạng rỡ, xinh đẹp tuyệt trần.
Khi nhìn thấy họ, những vị khách ăn uống no nê kia cũng không kìm được mà liên tục nuốt nước bọt.
Bọn họ vốn đã quen thấy mỹ nhân, chỉ là khi so sánh với vẻ tươi tắn rạng ngời của những cô gái này, mấy người đàn bà trong hộp đêm lại quá tầm thường, quá thô tục.
Dù trang viên có rộng đến mức nào đi nữa, khi chín trăm chín mươi chín cô gái đứng chen chúc thế này cũng rất chật chội.
Những co gai đứng thanh hang như hai canh quat rẻ sang hai bên cô dâu chú rể, trông cực kỳ khí thế.
Đến khi Mạn Đan tuyên bố những cô gái này đều là của hồi môn của ngày hôm nay, ai nấy đều ngây người.
Trong số khách mời cũng có người Hoa Hạ, có người không nhịn được cất tiếng hỏi: "Mạn Đan tiên sinh, dạo gần đây bên ngoài rộ lên tin rất nhiều cô gái mất tích, trong tộc chúng tôi cũng có một vài trường hợp, chẳng lẽ đều là những người ở đây sao?"
Mạn Đan khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, các cô bé ấy rất may mắn vì được chọn làm của hồi môn hôm nay. Các cô ấy sẽ ở cùng với cô dâu, sau này sẽ cùng nhau hầu hạ cho chú rể, cũng chính là vị thần mới của Đại Mã chúng ta!"
"Thần linh?" Vị khách nọ nhìn về phía khúc gỗ mặc đồ chú rể kia, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Tiên sinh, ông nói của hồi môn với hầu hạ là sao? Bọn nhỏ còn có thể trở về nhà không?"
"Về nhà? Không, tất nhiên là không về nữa rồi. Nơi đây chính là nhà của họ. Thể xác và linh hồn họ đều được dâng tặng cho thần linh, không cần về nhà nữa. Người thân của họ sẽ cảm nhận được vinh quang này."
"Không, tiên sinh, xin ông hãy rủ lòng thương. Trong tộc chúng tôi có hơn sáu mươi đứa trẻ mất tích, cha mẹ các họ đều đang vô cùng lo lắng. Xin ông hãy thả họ ra! Đương nhiên, tôi không có ý mạo phạm, ông có thể thả người sau khi hôn lễ kết thúc cũng được."
"Hả?" Khuôn mặt Mạn Đan tối sầm lại: "Ông đang nói đùa gì vậy? Ông dám bất kính với thần linh sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!