Trong mơ, cô lại trở về bến cảng năm ấy, nơi đã khiến trái tim cô vỡ vụn.
Tiếng cánh quạt trực thăng gầm rú vang dội, còi cảnh sát rít lên chói tai, xen lẫn với tiếng súng nổ, tiếng sóng biển vỗ dồn dập và tiếng hét kinh hoàng của đám đông...
Tất cả đan xen vào nhau như một tấm lưới khổng lồ, trói chặt lấy cô, khiến cô không thể thở nổi
Làn sương đêm dày đặc bao phủ cả bến cảng. cô mờ mịt đứng bên mép cầu tàu, gió lạnh như lưỡi dao sắc lướt qua gương mặt cô, khiến làn da tê rát.
Bỗng nhiên, một chiếc trực thăng của Đội Phi Hổ xuyên qua màn sương dày đặc, từ phía xa bay trở về.
Trực thăng hạ cánh vững vàng, một bóng dáng quen thuộc nhảy xuống.
Vinh Cẩm Thiêm mặc áo khoác da màu đen, thân hình cao lớn rắn rỏi, trong màn đêm càng trở nên nổi bật.
Anh ấy đang trò chuyện với các cảnh sát bên cạnh, chợt quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhanh chóng bắt được bóng hình cô giữa đám đông.
Anh hơi nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười vừa tà mị vừa quen thuộc: "Em sao lại ở đây?"
Nhìn thấy hẳn bình an vô sự, tim Ninh Tú Phân như vỡ òa trong cơn vui sướng.
Mọi lo lắng, sợ hãi, bất an của cô trong phút chốc tan thành mây khói. Đôi mắt cô lập tức đỏ hoe, không chút do dự lao thẳng vào vòng tay hẳn, siết chặt eo hẳn, gục đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cảm nhận hơi ấm quen thuộc ấy.
Giọng cô nghẹn ngào: "Anh cuối cùng cũng trở về rồi! Anh có biết không? Em đã tìm anh rất lâu rất lâu... Em cứ tưởng rằng..."
"Tưởng rằng anh đã chết?" Vinh Cẩm Thiêm khẽ cười, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng.
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói vội vã và khẩn trương vang lên từ phía sau cô: "Ninh Tú Phân!"
cô giật mình quay đầu lại, chỉ thấy một Vinh Cẩm Thiêm khác, mặc đồng phục Đội Phi Hổ.
Cả người anh đầy máu, trên mặt cũng chẳng chịt vết thương, đang đứng giữa làn nước biển cuộn trào, ánh mắt sâu thẳm mang theo lo lắng và đau đớn.
Ninh Tú Phân sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng!
Bồỗng nhiên, một tiếng khóc chói tai vang lên, phá tan giấc mộng. Ninh Tú Phân giật mình tỉnh giấc, phát hiện cơ thể ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ngoài cửa sổ, trời đã sáng, ánh nẵng phản chiếu trên mặt biển lấp lánh, tựa hồ như tất cả đều trở lại yên bình.
Tiếng khóc của con gái nhỏ kéo cô ra khỏi giấc mộng hỗn loạn.
Cô gần như bật dậy theo phản xạ, vội vàng bước ra khỏi phòng, liền thấy trong phòng khách, hai người giúp việc đang luống cuống dỗ dành bé Giai Giai. Một người ôm bé đi qua đi lại, trong miệng không ngừng dõ dành, người còn lại đứng bên cạnh bất lực.
Nhưng tiểu công chúa vẫn gào khóc đến xé ruột xé gan.
"Tiểu thư, tiểu tiểu thư thế nào cũng không chịu nín! Rõ ràng tã đã thay rồi, cũng vừa mới ăn xong, bác sĩ cũng vừa kiểm tra quaI" Hai người giúp việc vừa nhìn thấy Ninh Tú Phân, lập tức như vớ được cứu tỉnh.
Cô nhanh chóng bước tới, nhẹ nhàng đón con từ tay họ: "Vất vả rồi, để tôi."
Bé con vừa được mẹ ôm vào lòng, liền lập tức nín khóc, cái miệng nhỏ chu lên ấm ức như: một chú thỏ con tội nghiệp.
Đôi mắt tròn xoe, đỏ hoe vì khóc nhiều, ấm ức nhìn chằm chằm vào cô, tựa như đang lên án chuyện mẹ đã bỏ đi cả ngày trời.
Ninh Tú Phân đau lòng, nhẹ nhàng võ về tấm lưng nhỏ nhắn, khẽ thì thầm bên tai bé: "Giai Giai ngoan, mẹ ở đây rồi."
Cảm nhận hơi ấm mềm mại từ cơ thể con gái, sự bực bội trong lòng cũng dần tan biến. Khoảnh khắc đó, tất cả những hoài nghỉ và sợ hãi đều bị tình mẫu tử dịu dàng lấn át
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nhắc nhở bản thân—vì con, mọi chuyện đều phải thận trọng. Sáng hôm sau, trong văn phòng Kỷ Nguyên Chi Tâm, Ninh Tú Phân chăm chú xem tập tài
liệu mà đội ngũ luật sư vừa gửi tới về lý lịch của Chu Diệm, chân mày càng lúc càng cau chặt.
Những tấm ảnh chụp cuộc sống của anh ở nước ngoài xuất hiện rõ ràng trên trang giấy dày
cộp—
Cưỡi ngựa phi nước đại trên bãi cỏ xanh mướt, lái siêu xe băng băng trên đường đua, còn có cả luận văn tốt nghiệp và ảnh nhận bảng cử nhân tại Đại học Cambridge.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!