Hàng năm, ông cụ Cố đều dành thời gian đến ở cùng gia đình vài lần. Dù tuổi tác đã cao, nhưng nhờ được Lâm Uyển điều trị chân, cộng thêm việc dùng các phương thuốc do cô kê đơn để bồi bổ cơ thể, sức khỏe ông ngày càng tốt hơn. Vì vậy, thay vì nghỉ hưu, ông lại được tin tưởng giao thêm trọng trách.
Tuy công việc bận rộn, nhưng ông vẫn luôn quan tâm đến Lục Minh Quang, chuyện gì cũng suy tính trước giúp cậu bé. Lâm Uyển biết, lần nào cũng từ chối tấm lòng của ông thì không hay.
Nghe mẹ nhắc đến chuyện đi học ở thủ đô, Lục Minh Quang lắc đầu: "Mẹ, nếu cả nhà mình không đi, con cũng không muốn đi một mình."
Lục Nhất cũng phụ họa: "Xa như vậy, con không đi đâu!"
Cậu bé nghĩ tới cảnh anh trai đi rồi, muốn về thăm nhà cũng không tiện, mà mình đến thăm anh lại càng khó khăn hơn. Nếu cha mẹ đi cùng thì không sao, nhưng nếu chỉ có một mình anh đi, vậy chẳng phải cậu bé sẽ không gặp được ai sao? Nghĩ đến đây, cậu bé kiên quyết lặp lại: "Không đi, không đi, không đi!"
Lục Minh Quang bật cười: "Đúng, không đi!"
Lâm Uyển liếc nhìn Lục Nhất, bất lực lắc đầu. Đứa nhỏ này còn nhỏ mà đã lanh lợi quá mức, thậm chí còn lém lỉnh hơn cả anh trai.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!