- Người nhà họ Ninh?
Túy Ông cũng hơi hơi ngoài ý muốn.
- Tiêu Phàm, ta là ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, vừa lúc đụng phải Úy Nguyệt Sinh mà thôi.
Ninh Vực vội vàng giải thích, trong lòng biệt khuất tới cực điểm, hắn nào sẽ nghĩ đến, chỗ này vậy mà sẽ gặp gỡ sư tôn Tiêu Phàm.
Sớm biết như thế, bản thân liền ra tay sớm một chút, theo tới nơi này làm cái gì vậy nè.
- Ninh Vực, con mẹ nó ngươi hỗn trướng, ngươi là không muốn giết chết Tiêu Phàm, nhưng ngươi muốn từ trên người Tiêu Phàm có được chút đồ vật.
Úy Nguyệt Sinh không nghĩ tới Ninh Vực vậy mà trực tiếp bán đứng hắn.
Vậy dứt khoát một không làm, hai không ngớt, muốn chết thì cả hai cùng chết, Hoàng Tuyền Lộ cũng tốt có người đi cùng.
- Ngươi nói bậy, ta muốn đồ vật trên người Tiêu Phàm há lại sẽ đợi đến hiện tại?
Ninh Vực nổi giận nói.
Tiêu Phàm cổ quái nhìn hai người, đây là Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong sao? Sao còn sợ chết hơn cả người bình thường vậy.
Bất quá, hắn cũng đoán được Ninh Vực muốn từ trên người hắn sẽ được cái gì. Lần trước bởi vì sự tình Quan Tiểu Thất, Ninh Vực đoán được trên người hắn khả năng có dị bảo, hoặc là truyền thừa cường đại Luyện Dược Sư, hắn là vì cái này mà đến.
- Úy Nguyệt Sinh, ngươi có thể đi.
Tiêu Phàm một cước đá vào trên người Úy Nguyệt Sinh, Úy Nguyệt Sinh bay ra mấy chục mét.
Nếu là bình thường, một tu sĩ Chiến Vương cảnh dám đá bản thân, đoán chừng Úy Nguyệt Sinh đã sớm bão nổi, nhưng một cước này lại làm cho Úy Nguyệt Sinh hết sức thoải mái, như được đại xá.
Úy Nguyệt Sinh nơi nào còn dám dừng lại, không chút do dự hướng nơi xa bỏ chạy.
Ninh Vực một mặt mê mang cùng không hiểu, vì cái gì Tiêu Phàm thả Úy Nguyệt Sinh, hắn không giết chết Úy Nguyệt Sinh sao?
Dù là Túy Ông cũng không hiểu, Úy Nguyệt Sinh đến nơi này khẳng định người không biết quỷ không hay, cho dù giết hắn, trừ Ninh Vực ra cũng không ai biết rõ.
- Nghĩ không ra đúng không?
Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói:
- Ngươi thật sự cho rằng Úy Nguyệt Sinh muốn giết ta? Mình bị Úy Nguyệt Sinh mang đến nơi này chịu chết, còn không tự biết?
- Tiểu tử, ngươi đừng nghĩ khích bác ly gián. Sự tình hôm qua sớm ai ai cũng biết, Úy Nguyệt Sinh hận không thể đem ngươi ăn sống nuốt tươi.
Ninh Vực cười lạnh nói, Úy Nguyệt Sinh đi, nếu như bản thân chết ở trong tay Tiêu Phàm, Úy Nguyệt Sinh tuyệt đối sẽ nói cho Ninh gia, đến thời điểm đó, Tiêu Phàm hẳn phải chết.
Nghĩ vậy, Ninh Vực cũng không sợ hãi như thế, nếu Tiêu Phàm đều lưu bọn hắn lại, hắn mới phải sợ.
- Tin hay không tùy ngươi, ta lại không nghĩ giết ngươi.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười nói:
- Nhiều nhất đem tứ chi ngươi chặt đứt, phế tu vi mà thôi.
- Tiêu Phàm, ngươi không thể!
Ninh Vực biến sắc, vội vàng kêu lên:
- Tiêu Phàm, ta dùng một bí mật đổi tứ chi cùng tu vi.
- A?
Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái.
- Ta biết Nam Cung Thiên Dật muốn đối phó ngươi như thế nào. Vài ngày sau, người Chiến Hồn Học Viện Đại Long Đế Triều sẽ đến Đại Ly Đế Triều. Nửa tháng sau, Nam Cung Thiên Dật sẽ thừa cơ cử hành một Quý Tộc Yến Hội, đến lúc đó, hắn sẽ mượn người Đại Long Đế Triều đối phó ngươi.
Ninh Vực nói đều không nghĩ.
- Đại Long Đế Triều?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!