Nếu không thể nói, trước hết cứ trả lời như vậy.
- Trời thừa nhận danh sư, thiếu chút nữa trở thành môn sinh của Khổng sư... Không biết ngược lại cũng thôi. Nếu biết, thế nào cũng phải đi thăm hỏi!
Trả lời xong, Tô sư, Lăng sư cũng không nhẫn nại được nữa.
Tuy rằng bọn họ là danh sư tứ tinh, nhưng ở trước mặt danh sư được trời thừa nhận, vẫn kém hơn rất nhiều.
Bọn họ tối đa nhận được tiền bối tán thành, người ta nhận được thiên đạo tán thành...
Hai vên vừa so sánh, chênh lệch lớn không phải bình thường.
Chỉ cần không ngã xuống, sau này tất nhiên có thành tựu vô hạn.
- Trương sư, nhất định phải thăm hỏi. Chỉ có điều, việc cấp bách, không phải thăm hỏi hắn, mà là... Dương sư!
Thần sắc Tô sư ngưng trọng nói.
- Không sai, có thể dạy ra một danh sư được trời thừa nhận, mấu chốt nhất chính là, còn từ chối Khổng sư thu đồ đệ. Vị Dương sư này phải đáng sợ tới mức nào? Nếu có thể trực tiếp lắng nghe lời dạy dỗ, cho dù chỉ có nửa nghĩa sư đồ, sợ rằng cũng có thể dễ dàng thăng cấp, thực lực tăng lớn!
Lăng sư cũng kịp phản ứng, gật đầu.
Một người trong cuộc đời có thể có rất nhiều lão sư.
Nhưng cũng có vài người, suốt đời chỉ nhận định một người, đến chết không thay đổi.
Thật giống như môn sinh của Khổng sư, cho dù còn muốn bái lạy người khác, người khác cũng phải dám nhận đã!
Vì Dương sư, ngay cả Khổng sư cũng từ chối. Vị Dương Huyền này phải mạnh tới mức nào, còn cần nghĩ nữa sao?
- Đi!
Không do dự chút nào, hai vị danh sư tứ tinh nhanh chóng đi về phía viện của Trương Huyền.
...
Hai ngày nay tâm tình của Mạc Hoằng Nhất rất tốt.
Từ mấy ngày trước, người gọi là Trương Huyền kia xuất hiện, kỷ lục của hắn đã bị liên tiếp phá tan. Danh hiệu đệ nhất thiên tài còn bị trực tiếp ném đi.
Thực lực không bằng người, cũng nói không nên lời gì, chỉ có thể không ngừng tăng lên, tranh thủ có một ngày vượt quá hắn.
Công phu không phụ lòng người. Hai ngày trước tiền bối tán thành, cuối cùng khiến cho hắn hòa một phần.
Bất kể nói thế nào, hắn cũng phải được một vị tiền bối tán thành, phá tan kỷ lục của Danh Sư Đường ba trăm năm qua. Trương Huyền kia, không phải là thiên tài sao? Không phải là rất lợi hại sao?
Không phải không có đến một vị tiền bối tán thành sao?
Không phải nhìn thấy mà thèm sao?
Khóe miệng hắn cong lên, mỉm cười.
Các đời trước không thừa nhận, nói rõ tiềm lực đã tiêu hao hết, sau này thành tựu có hạn!
Trở thành danh sư nhiều năm, gặp quá nhiều thiên tài, lúc còn trẻ ánh sáng chói mắt, sau khi lớn lên dần dần biến mất trong đám người.
Sợ rằng vị Trương Huyền này cũng giống như vậy.
Thiên tài lại như thế nào? Kéo dài mới là vương đạo!
- Qua tìm Tô sư, Lăng sư, xem có thể bái bọn họ làm sư hay không. Nếu như thành công, sau này tiền đồ sẽ không thể đo!
Đang chỉnh lại mũ áo, trong mắt hắn lóe lên một sự hưng phấn.