Bảo vật tuy rằng trân quý, lại cũng không bằng bức tranh thất cảnh.
Trương Huyền lại ra tay hai lần, mua một thanh trường thương, đưa cho Trịnh Dương, bộ khôi giáp cho Viên Đào.
Hai thứ này cộng lại tổng cộng hơn một ngàn linh thạch, ngược lại cũng không đắt.
Về phần hai người Lưu Dương, Vương Dĩnh, xem một hồi cũng không có gì thích hợp, cũng lại đành thôi.
- Hiện tại bán đấu giá một thứ cuối cùng, cũng chính là vạn người mong đợi, Vô Hồn Kim Nhân!
Dựa theo lời Trần trưởng lão nói, thạch đài chậm rãi hiện lên. Phía trên là một người mặc khôi giáp, bóng người giống như kim loại đúc liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Trương Huyền nhìn sang.
Quả nhiên giống nhân loại như đúc, chỉ là thân thể tăng thêm rất nhiều kim loại, phòng ngự mạnh hơn, kiên cố cứng rắn hơn.
Mắt Minh Lý vận chuyển nhìn sang, ngay sau đó hắn lắc đầu.
Rất rõ ràng, thứ này cũng vượt ra ngoài phạm trù hắn có thể phân tích, căn bản không nhìn ra.
- Vô Hồn Kim Nhân này trải qua Tái các chủ Giám Bảo các, ta và Lộc trưởng lão liên hợp giám định, xác nhận không sai lầm. Thuộc về hộ vệ của vu hồn sư thượng cổ, lưu truyền đến nay, giá trị không thể đo lường.
Trần trưởng lão giới thiệu một câu, nói tiếp:
- Chỉ có điều, về phần giá cả cần bán đấu giá là gì, ta còn không quyết định được. Chủ nhân của thứ này, quyết định tự mình bán ra. Hắn muốn dùng bảo vật yêu cầu đổi... Hiện tại cho mời người bán đấu giá vật này!
Âm thanh kết thúc, một lão già từ phía sau sân khấu đi lên phía trước.
Người này râu bạc trắng, khí tức cả người có vẻ có chút già nua, da nhăn nheo. Vừa nhìn đã biết tuổi tác cực lớn.
- Ừ?
Mắt Minh Lý vận chuyển, nhìn một chút, lông mày Trương Huyền nhíu lại một cái.
Thực lực của lão già này, tuy rằng thoạt nhìn đạt tới Hóa Phàm nhị trọng đỉnh phong, nhưng chẳng biết tại sao, mắt Minh Lý có thể nhìn ra một ít chỗ mấu chốt.
Dựa theo tình huống bình thường, mắt Minh Lý chỉ có thể nhìn ra người có thực lực hơn hắn một cấp bậc nhỏ. Hiện tại hắn là nửa bước Hóa Phàm, cũng chính là chỉ có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt của cường giả cảnh giới Hóa Phàm nhất trọng sơ kỳ.
Nhưng chẳng biết tại sao... Lại có thể nhìn ra một vài vấn đề trên thân người này. Bất kể là nhìn từ điểm này, cũng có vẻ cực kỳ không phù hợp.
- Vị này chính là người phát hiện Vô Hồn Kim Nhân?
- Xem ra là đúng. Thật không biết hắn gặp vận cứt chó gì, thứ này vừa ra bán, giá trị con người lập tức tăng mạnh!
- Đúng vậy. Ta thế nào lại không có vận khí tốt như vậy...
...
Nhìn thấy là một người già yếu như vậy, nhận được Vô Hồn Kim Nhân, hơn nữa còn muốn tự mình bán ra, tất cả mọi người bàn luận ầm ĩ.
- Các vị yên tĩnh. Nếu tất cả mọi người muốn mua thứ này, xin mời nghe xem hắn muốn trao đổi cái gì. Bất luận là trên người có, hay gia tộc có, chỉ cần trong một ngày có thể lấy ra thứ hắn thứ cần, đều có thể báo giá!
Trần trưởng lão nói.
- Được!
Nghe được điều kiện thoải mái như vậy, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Ban đầu, bọn họ cũng có suy nghĩ giống như Tái các chủ, cho rằng nhất định phải sử dụng linh thạch trao đổi, cho nên mang theo đủ tiền tài. Không nghĩ tới người này lại muốn lấy vật đổi vật. Toàn bộ đều có chút trở tay không kịp.
Bây giờ nghe thời gian có thể rộng rãi hơn, nhất thời bọn họ lại lên tinh thần.
Có thể tới tham gia buổi đấu giá, tiện tay lấy ra nhiều linh thạch như vậy, cói người nào trong tay không nắm thế lực một phương?
Chỉ cần bảo vật hắn có thể nói ra, bọn họ đều tự tin cho dù không tìm được, cũng khẳng định có thể nghe được tin tức.
- Vật của ta muốn rất đơn giản. Các vị có thể tùy ý mở miệng, nói ra bảo vật trong tay các ngươi có thể lấy ra trong vòng một ngày. Chỉ cần ta thoả mãn, lại sẽ trực tiếp trao đổi!
Lão già bước lên trước, nói.