Đêm khuya, một bà cụ gầy gò thấp bé đi đến trước cửa chính tập đoàn Hoa Thượng, không ai ngờ một “nhân vật nhỏ bé” tầm thường như vậy sẽ trở thành nhân tố quan trọng có thể thay đổi toàn bộ tình thế.
Bà cụ nhìn trái ngó phải giống như người nhà quê mới lên thành phố cả đời chưa từng nhìn thấy cảnh tượng tòa nhà công ty đẹp để khí thế nhường này.
Bà ta được thư kí dẫn vào tới phòng khách, rồi ngồi xuống ghế một cách vô cùng thận trọng.
"Mời uống trà"
"Ôi chao, cảm ơn, cảm ơn.
Bà cụ bưng ly trà trên bàn lên uống một ngụm, nói thật thì trà này không được ngon cho lắm, nếu so ra thì uống cốc trà to ở nhà mới thật là ngon.
Nhưng mà bà cụ biết chắc chắn trà này rất đắt tiền.
Cho nên dù không thích uống nhưng bà ta vẫn làm một hơi hết vài chén, thư ký đứng bên cạnh sắp không nhịn nổi cười.
Chờ đợi một lúc lâu thì Thân Lâm mới đi đến.
"Ô hô, phó giám đốc Thân!"
Bà cụ lập tức đứng dậy giống như bỗng nhiên được gặp mặt trực tiếp một nhân vật lớn chỉ xuất hiện trên TV, bà ta lo lắng sợ hãi đến mức không biết nên để hai tay ở chỗ nào mới đúng.
Sắc mặt Thân Lâm vô cùng lạnh nhạt, anh ta vẫn đang tức giận vì chuyện xảy ra ban ngày.
"Ngồi đi"
"Vâng.
Bà cụ ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối, vô cùng thận trọng.
Thân Lâm ngồi bắt chéo hai chân phía đối diện bà ta, anh ta nhìn bà cụ bằng ánh mắt coi thường rồi mở miệng nói: "Bà là bà ngoại sói?"
Bà cụ xấu hổ toét miệng cười nói: "Ối dồi ôi, người ta nói bậy bạ cả đấy, cái gì mà bà ngoại sói chứ tôi đây là người đoàng hoàng đứng đắn. Dường như Thân Lâm thật sự không còn kiên nhẫn, anh ta cao giọng nói: "Nếu bà không phải là là bà ngoại sói thì cút đi
"ẶC...
Bà cụ không biết nên nói cái gì cho phải.
Thân Lâm liếc mắt nhìn thư ký, thư ký nhanh chóng hiểu ý lấy một tờ chi phiếu đặt lên trên bàn, con số trên tấm chi phiếu là: 3 tỷ!
"Nếu bà là bà ngoại sói thì chúng ta cùng nói vụ làm ăn trị giá 3 tỷ này.
Bà cụ trợn mắt, bà ta không có công việc tử tế nên cuộc sống thường ngày cực kỳ thiếu thốn, nếu như có 3 tỷ này trong tay thì cho đến lúc chết bà ta cũng không lo lắng về chuyện tiền bạc.
Vì thế....
"Đúng vậy, tôi chính là bà ngoại sói!" Bà cụ thoải mái thừa nhận.
Lúc này Thân Lâm mới gật đầu.
Ở quận Giang Nam vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết về “bà ngoại sói”, người này là một người phụ nữ vô cùng đáng sợ, mọi người truyền nhau rằng những đứa trẻ bị bà ta nhắm đến đều không thể trốn thoát.
Hằng năm bà ngoại sói đều sẽ đi bắt và bán trẻ con, chưa một lần thất bại.
Hoàn toàn không thể tìm lại những đứa trẻ bị bà ta đưa đi.
Nói đơn giản thì bà ngoại sói là một kẻ buôn người lắm thủ đoạn chuyên môn lừa bán trẻ con.
Mọi người vẫn luôn cho rằng khuôn mặt của bà ngoại sói vô cùng hung ác nhìn qua là biết đây là một người phụ nữ gian trá, nhưng đâu ai ngờ đến bà ngoại sói lại là một bà cụ nhìn vô cùng bình thường như thế này chứ?
Cho nên mới nói, nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài.
Nếu đã xác định được thân phận của đối phương thì Thân Lâm cũng sẽ không che che dấu dấu làm gì, anh ta lấy một bức ảnh trong túi áo ra rồi đặt lên trên bàn.
"Tôi muốn bà làm giúp tôi một chuyện, đưa đứa bé này đến chỗ tôi"
Bà ngoại sói cầm bức ảnh lên nhìn thì thấy chỉ là một đứa bé còn nằm trong tã lót, nhìn qua có vẻ mới hơn một tháng tuổi.
Nếu muốn ra tay với một đứa bé nhỏ như vậy thì độ khó sẽ rất cao.
Những đứa bé tầm năm sáu tuổi ba mẹ chúng có thể thả chúng ra ngoài chơi, đến khi đó chỉ cần dùng một ít mánh khóe nhỏ là có thể bắt cóc được. Nhưng loại trẻ con này lại không giống như vậy vì chúng cần được ba mẹ chăm sóc vô cùng cẩn thận.
"Cái này... Khó đấy.
"Nếu không khó thì cũng không tìm đến bà." Ngón tay của Thân Lâm chạm nhẹ lên tấm chi phiếu: "Cho bà thời gian hai ngày, đưa đứa bé đến đây rồi mang tiền về, còn không đưa nó đến đây được thì hủy bỏ hợp tác."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!