Điện thoại bị đập vỡ, chi phiếu bị xé rách, vé máy bay bị cướp.
Bà ngoại sói không còn bất cứ thứ gì, bà ta miễn cưỡng bò dậy đi về phía trước.
Mặc dù bị đánh khá thê thảm nhưng bà ta không có vết thương nào nghiêm trọng, vẫn có thể đi lại như bình thường. Bà ta cứ kiên trì đi tiếp về phía trước, chỉ cần có thể gặp được chiếc xe nào trên đường là có thể được cứu rồi.
Nhưng sao Giang Nghĩa có thể để bà ta được cứu chứ?
Khi bà ngoại sói đi bộ như thế chưa được nửa tiếng thì một đợt tấn công mới lại ập đến, Giang Nghĩa đưa ra chỉ thị thứ hai cho thuộc hạ: Bắn!
Bà ngoại sói đang đi trên đường.
Đi mãi đi mãi, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng xe mô tô.
“Có người?”
Bà ngoại sói mừng rỡ quay đầu lại, đang chuẩn bị mở miệng cầu cứu nhưng sau khi nhìn thấy những người đi xe mô tô đó thì cả người như chết lặng.
Những người đang tới lại là những người mặc đồ đen đó!
“Các anh, sao các anh lại tới nữa?”
“Chẳng phải đã đánh xong rồi sao?”
Bà ngoại sói bỏ chạy nhưng một người đàn bà đã từng tuổi này như bà ta sao có thể vượt qua được những người vệ sĩ đi xe mô tô được rèn luyện bài bản kia
chứ?
Những người mặc đồ đen giăng lưới bắt người đàn bà lại, sau đó kéo bà ta ra sau xe mô tô.
Bà ngoại sói nằm trong lưới và bị kéo đi, bà ta đau đớn gào thét khóc lóc.
Nhưng không có tác dụng, không có ai đồng cảm với bà ta.
Sau khi lê lết hơn một trăm mét, xe mô tô dừng lại, bà ngoại sói tưởng mọi việc đến đây là kết thúc rồi nhưng không ngờ đây mới chỉ là bắt đầu.
Những người mặc đồ đen đó lấy hết thùng nhựa này đến thùng nhựa khác từ trên xe xuống.
Họ tháo nắp, đổ thứ chất lỏng màu vàng đậm trong thùng lên người bà ngoại sói.
Chết tiết, mùi khó ngửi quá.
Ngay lập tức, bà ngoại sói nhận ra được đó là thứ gì.
Nước tiểu!
“Mấy người quá đáng lắm rồi, mấy người là đồ súc sinh, sao các anh có thể đối xử với một...
"Ọe... Đừng đổ nữa!”
“Tôi xin các anh, đừng hành hạ tôi nữa, các anh muốn tôi làm gì nói gì thì các anh nói một câu có được không?”
Không có ai quan tâm tới bà ta.
Người mặc đồ đen đổ hết thùng nước tiểu này đến thùng nước tiểu khác lên người bà ngoại sói như một cỗ máy, sau khi đổ hết tất cả thì dọn dẹp và rời đi.
Bà ngoại sói nằm trên mặt đất, đến khóc cũng không khóc được.
Một lúc lâu sau, bà ta vùng vẫy gỡ tấm lưới ra, nhưng khi bà ta vừa gỡ được tấm lưới ra thì đợt chỉ thị thứ ba của Giang Nghĩa lại tới: Chích!
Hai người mặc đồ đem đổ mật ong lên người bà ngoại sói, sau đó thả một đàn ong ra.
Trong nháy mắt một đàn ong tấn công dữ dội vào bà ngoại sói, đốt lên người bà ta từng vết sưng to.
Cứ như vậy, theo từng lời chỉ thị của Giang Nghĩa, bà ngoại sói đã phải chịu những nỗi đau mà người bình thường khó có thể chịu nổi, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng bà ta không thể chịu đựng được nữa.
Cho dù có cứng miệng đến đâu, dưới sự hành hạ này thì cuối cùng cũng phải nói ra thôi.
“Là Giang Nghĩa đúng không?”
“Chắc chắn là mày, tao biết là mày!”
“Chẳng phải mày muốn biết đứa bé ở đâu, muốn biết tao đưa đứa bé đi đâu sao?”
“Mày ra đây, tao sẽ nói cho mày tất cả mọi thứ.
“Chỉ cần mày đừng hành hạ tao nữa.”
Cuối cùng bà ta cũng đầu hàng rồi.
Thực ra ở đợt tấn công đầu tiên bà ngoại sói đã biết là người nào đang hại bà ta rồi, dù sao thì thời điểm cũng thật trùng hợp, người có khả năng như thế này không có nhiều.
Nhưng bà ta vẫn cố chấp.
Bà ta cho rằng Giang Nghĩa chẳng có gì đáng sợ cả, chẳng phải chỉ là đánh bà ta một trận thôi sao?
Ai mà biết sức mạnh của Giang Nghĩa lại vượt xa tưởng tượng của bà ta, sự hành hạ này cũng vượt xa sự tưởng tượng của bà ta, làm cho bà ta xin được sống cũng không được mà xin được chết cũng không xong.
Cái miệng được mệnh danh là cứng nhất quận Giang Nam cuối cùng cũng mềm rồi.
Một chiếc xe đi tới.
Giang Nghĩa đẩy cửa xe bước xuống, lặng lẽ đứng trước mặt bà ngoại sói, không nói bất cứ điều gì.
Bà ngoại sói nuốt nước bọt, ngẩng đầu lên nhìn Giang Nghĩa, trong mắt bà ta tràn ngập thù hận và sự sợ hãi, điệu bộ vừa hận vừa sợ kia là hình ảnh miêu tả chân thực nhất về nội tâm của bà ta.
Biết trước sẽ có kết quả như thế này thì nói gì bà ta cũng sẽ không nhận vụ làm ăn này.
Một lúc sau, bà ngoại sói nói: "Là tôi đánh tráo và ôm con gái của cậu đi khi ở phòng âm nhạc, sau đó tôi đưa con bé tới tập đoàn Hoa Thượng và đưa cho
Thân Lâm.
Bà ta cũng chỉ biết như vậy, mà điều Giang Nghĩa muốn biết cũng chỉ có như vậy.
Giang Nghĩa không nói gì mà đi thẳng về xe.
Bà ngoại sói lo lắng hét lên: “Cậu đừng đi mà, tôi đã nói với cậu những điều này rồi, ít nhất cậu phải đưa tôi tới bệnh viện điều trị đàng hoàng chứ? Đừng vứt tôi lại một mình trên đường, tôi sẽ chết rét chết đói mất!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!