Lọc Truyện
Rất xin lỗi mọi người vì hiện quảng cáo nhưng như thế mới đủ tiền duy trì website hoạt động. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền này nhé!

Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên

- Không sao đâu mẹ, chuyện này đợi sau hẳng nói. Giờ bệnh tình của cha quan trọng hơn!

Trên mặt Hồ Vũ Bân lộ vẻ khổ sở, đưa tay nhẹ nhàng ôm người phụ nữ vào lòng, nhỏ giọng an ủi:

- Đợi lát chắc Giang Nguyên sẽ đến nhanh thôi. Cậu ấy có lẽ rất gần gũi với cha, đến lúc đó không chừng chúng ta có thể nhờ cậu ấy nghĩ cách giúp!

Người phụ nữ tựa đầu lên vai con trai, cảm xúc dường như hơi ổn định lại nhưng vẫn hơi bi thương nói:

- Cậu ấy có thể nghĩ cách gì chứ? Cho dù cậu ấy có quen vài người ở Bắc Kinh nhưng giờ giấy tờ đất đai đã thế chấp cho người ta, bọn họ cũng không cần tiền, chỉ cần nhà. Thế lực đứng sau lại lớn.

Hồ Vũ Bân nghe người phụ nữ ủ rủ noi thì cung chỉ co thể mím chat môi chậm rãi hít một hơi. Sao anh ta không biết thế lực của đối phương lớn, nhưng giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước đó thôi.

Hai mẹ con an ủi nhau một lúc, trong mắt người phụ nữ lại lóe lên tia đau khổ,

nói:

- Không biết đứa em trai không nghe lời kia của con giờ thế nào rồi!

- Mẹ, giờ mà mẹ còn nhớ mong nó. Nếu không phải vì nó, ba sẽ thế này sao?

Hồ Vũ Bân khẽ nhíu mày, mặt lộ vẻ bực tức nói.

- Đã đến lúc này rồi thì còn làm gì được nữa? Dù sao nó cũng là em trai con.

Người phụ nữ khổ sở ngẩng đầu nhìn con trai lớn của mình một cái, sụt sịt nói:

- Bản thân nó cũng không ngờ sẽ như thế này mà.

Hồ Vũ Bân nhìn vẻ khổ sở của người phụ nữ thì chỉ có thể thở dài, nói:

- Mẹ, mẹ yên tâm. Vũ Hành nó rất thông minh, nó sẽ tự chăm sóc cho mình.

- Haizz, hy vọng là như vậy.

Nói tới đay, người phu nữ lại ngoanh đau nhìn Hồ lao y sư trên giường bệnh, trên mặt nặn ra nụ cười khổ, nói:

- Giờ, thực sự chẳng có gì quan trọng nữa, chỉ cần ba con có chuyển biến tốt, em trai con có thể quay về, cả nhà ta có thể sống vui vẻ thì chẳng có gì quan trọng cả!

Hồ Vũ Bân nghe thấy những lời thương cảm của người phụ nữ thì chỉ có thể thở dài, nói:

- Mẹ, không sao, chúng ta cứ từ từ, chắc chắn ba sẽ không sao!

Hai mẹ con đang an ủi nhau thì lúc này cánh cửa phòng bệnh có người đẩy ra, cánh cửa đập mạnh vang lên một tiếng “âm".

Tiếng động phát ra từ cửa làm cho hai mẹ con giật mình nhìn về phía cửa. Nhưng hai người vừa nhìn thấy ba người thanh niên mặc đồ vest mang giày da trước cửa thì sắc mặt đột nhiên trở nên cả kinh.

- Chậc chậc, Hồ lão phu nhân, bà cho rằng không nghe điện thoại của chúng tôi thì chúng tôi không tìm được bà sao?

Người thanh niên đi đến đầu tiên đeo kính đen nhỏ trông giống thủ lĩnh lúc này đang nhìn hai người bằng vẻ trào phúng, hừ giọng nói:

- Sắp đến hạn rồi, nếu các người còn không làm thủ tục sang tên nhà thì đừng trách chúng tôi không khách khí!

- Chúng tôi cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối và đồng tình vì Hồ lão y sư đột nhiên phát bệnh. Nhưng Hồ lão phu nhân à, chúng tôi là người làm ăn, hợp đồng ý đó đều đã ký cả rồi, đều là đồ thật hết đấy. Giờ đã đến hạn lâu như vậy rồi, chúng tôi thật sự phải lấy nhà, không thể kéo dài được nữa. Cho nên, xin Hồ lão phu nhân thông cảm cho!

Sau khi dứt lời, tên thanh niên đeo kính khế cười lấy một tập văn kiện trong túi ra, đưa đến trước mặt người phụ nữ, cười hì hì nói:

- Hồ lão phu nhân, phiền bà ký cho một chữ, vậy thì coi như chúng ta thanh toán xong, sau này chúng tôi sẽ không tới quấy rầy bà nữa!

- Tôi không ký, tôi nói rồi tôi không ký!

Người phụ nữ tức giận nói.

- Các người đừng quá đáng!

Lúc này Hồ Vũ Bân thấy ba người hùng hổ dọa người cũng tức giận ngăn trước mặt mẹ, tức giận nói:

- Ba tôi đã bệnh ra thế này rồi, các người còn đuổi đến bệnh viện. Nói cho các người biết, nếu các người còn không mau đi đi thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy!

Tên thanh niên đeo mắt kính thấy vậy nụ cười trên mặt dần lạnh toát, nhìn hai người, cười lạnh nói:

- Báo cảnh sát? Mày báo à! Thiếu nợ phải trả nợ là lẽ bất di bất dịch; hơn nữa hợp đồng của chúng ta đã có công chứng hẳn hoi. Giờ chẳng qua bọn tao chỉ thực hiện theo hợp đồng thôi!

- Hơn nữa không phải lần trước bọn mày đã từng báo cảnh sát rồi à? Có hợp đồng ở đây, còn cả thư của tòa án, bọn mày cho rằng cảnh sát sẽ giúp bọn mày sao?

Tên thanh niên đeo mắt kính lạnh giọng cười nhìn hai người, chậm rãi uy hiếp

nói:

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận