- Chẳng lẽ các người thật sự muốn giết chết chúng tôi sao?
- Chậc chậc, Hồ lão phu nhân, bà nói chuyện khó nghe quá!
Người thanh niên dẫn đầu nhẹ nhàng đẩy mắt kiếng của mình một cái, sau đó nở nụ cười khom người nhìn Hồ lão y sư nam hôn mê trên giường bệnh chưa tỉnh, nói:
- Nhưng bọn mày không phối hợp, cứ đùa bỡn thế này thì đừng trách bọn tao không khách khí!
Các ... các người noi the nao la lam viec theo hợp đồng đung phap luật? Rõ ràng đang lừa đảo!
Người phụ nữ run giọng cả giận nói.
- Lừa đảo? Chúng tôi lừa đảo bao giờ? Lúc đầu Hồ lão y sư và Hồ Vũ Hành tự muốn ký hợp đồng này. Trên hợp đồng có chú thích rõ ràng, rủi ro thì phải tự gánh chịu. Chúng tôi lừa đảo chỗ nào? Nếu có lừa đảo, sao tòa án lại ủng hộ chúng tôi?
Tên thanh niên đeo mắt kính lạnh giọng cười lạnh nói.
Các người .... các người lừa đảo. Nếu không phải các người lừa gạt Vũ Hành nhà tôi, chồng tôi sao có thể nghe lời Vũ Hành thế chấp nhà cho các người!
Người phụ nữ thở hổn hển, mắt nhìn chằm chằm mấy người, tức giận nói.
- Haha, Hồ lão phu nhân, làm ăn kinh doanh, sao có chuyện chỉ có lời không có lỗ? Bản thân mình thua lỗ lại trách chúng tôi sao?
Lúc này tên thanh niên đeo kiếng càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, vung tay với hai người kia, lạnh giọng nói:
- Chúng toi đa cho cac ngưoi đủ thoi gian roi, khong con kien nhan đe lang phí thời gian với các người nữa!
Hai tên thanh niên cao lớn cường tráng thấy tên thanh niên đeo kiếng vung tay lên liền cười gằn vây lấy hai mẹ con.
- Các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết đây là bệnh viện. Các người dám làm bậy sao?
Thân hình Hồ Vũ Bân hơi gầy yếu, rõ ràng không đủ sức chống cự hai thanh niên trước mặt. Lúc này anh ta thấy hai người kia vây đến thì trên mặt bắt đầu lộ vẻ hoảng hốt.
Đúng lúc bắt đầu hỗn loạn, lúc này cửa phòng bệnh lại được mở ra, một giọng nói trầm trầm vang lên:
- Các người làm gì vậy?
Hai tên thanh niên cường tráng nghe thấy tiếng quát này không khỏi dừng động tác, quay đầu lại nhìn. Lúc này tên thanh niên đeo kính cũng nhíu chặt mày, nhìn người đến ở cửa, sau khi quan sát từ trên xuống dưới thì thấy hình như chỉ là người bình thường, bèn lạnh giọng nói:
- Không liên quan đến các người, đừng có xen vào chuyện của người khác!
Cụ già gầy gò lùn lùn đi đầu nghe tên thanh niên đeo kiếng nói vậy thì hơi nhíu mày, nhìn Hồ lão y sư tóc muối tiêu trên giường bệnh, sau đó nhìn về phía hai mẹ con đang lộ vẻ hoảng hốt, nở nụ cười, gật đầu nói với hai người:
- Xin hỏi, đây là phòng của bác sĩ Hồ Khánh Nguyên đúng không? Hai vị là người nhà của bác sĩ Hồ Khánh Nguyên sao?
- Đúng, là đây!
Rõ ràng hai mẹ con còn chưa hoàn hồn, giờ nghe cụ già hỏi, người phụ nữ này cũng chỉ gật đầu liên tục, nhìn cụ già gầy gò lùn lùn trước mặt, trong mắt toát lên tia nghi hoặc.
- Ô, nếu vậy thì không sai rồi!
Lúc này cụ già chậm rãi đi vào, bước đến bên cạnh hai người, nở nụ cười khiêm tốn nói:
Tôi là cấp dưới của Ủy viên thường vụ Giang, nhận lệnh đến kiểm tra tình hình bác sĩ Hồ trước!
- Ủy viên thường vụ Giang?
Hồ Vũ Bân dường như có chút sửng sốt trước cách xưng hô đặc biệt này, sau đó mới phản ứng lại, nói:
- Ông đang nói Giang Nguyên sao?
- Đúng, đúng, chính là Ủy viên thường vụ Giang!
Lúc ông cụ nhắc đến cái tên này, trên mặt lộ vẻ cung kính nhưng vẫn không dám gọi thẳng tên Giang Nguyên.
A, a. Xin chao, xin chao, không ngờ ngài lại đến nhanh như vậy!
Trên mặt Hồ Vũ Bân lộ vẻ xin lỗi, có chút bất lực nhìn ông cụ, nói:
- Giờ chúng tôi đang gặp chút phiền phức, hay là mời ngài đợi một chút, chúng tôi ...
Ông cụ nghe Hồ Vũ Bân nói vậy liền nhìn sang ba thanh niên khí thế hung hăng bên cạnh, khẽ nhíu mày một cái nói:
- Đây là phòng bệnh, bất cứ ai cũng không được làm ồn!
- Ông già, đã nói ông đừng xen vào việc của người khác mà.
Một tên thanh niên to con mặt mày hung dữ đưa tay chỉ ông cụ, lạnh giọng
nói:
- Giờ cut ra ngoai cho tôi, neu không xương cot gia của ông không chịu nỗi một đòn của ông đây đâu ...
- A ...
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!