'Xem như thế đi."
Tô Vũ ngưng lông mày nói: "Nếu ở trận chiến tại Tinh Lạc sơn, Chu phủ chủ không xuất hiện thì phủ trưởng sẽ xuất hiện sao?"
"Không có nếu như, không phải sao?" Vạn Thiên Thánh nhẹ giọng đáp: "Qua rồi, đều là chuyện quá khứ! Còn cần nhắc lại à?"
"Đúng, phủ trưởng nói không sai!" Tô Vũ gật đầu, lại hỏi: "Phủ trưởng rốt cuộc là thực lực gì?"
"Ngươi thấy cái gì thì chính là cái đó, không nhìn thấy, vậy liền không cần biết.'
Tô Vũ nhíu mày, cố làm ra vẻ bí ẩn!
Ta đã gặp cả nắm vô địch rồi, chỉ có lão Vạn là thích che giấu nhất, mơ hồ muốn chết.
Vạn Thiên Thánh cười cười, bỗng nhiên nói: "Ngươi có biết làm thế nào để chứng đạo vô địch không?"
"Biết, tam thế thân hợp nhất!"
"Vậy ngươi có biết làm thế nào để bắt tam thế thân không?"
"Không biết."
Vạn Thiên Thánh cười nói: "Ta nói cho ngươi, thế nào?"
Ông quay đầu nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt ông rất sáng, thế nhưng ... mơ hồ mang theo một chút lạnh lẽo làm người ta rùng mình.
"Con người khi còn sống, có quá khứ, có tương lai, quá khứ chỉ có một loại, tương lai lại có vô hạn khả năng ... Quá khứ là duy nhất, bây giờ mọi thứ đang biến hóa, tương lai sẽ nhìn không thấu ... "
Ông mỉm cười, đột nhiên, chộp tới hướng Tô Vũ!
Tô Vũ biến sắc, đấm ra một quyền!
Bàn tay Vạn Thiên Thánh lớn che trời, bình tĩnh vô cùng, một phát bắt được quả đấm của hắn, "Nắm đấm vẫn coi như cứng rắn, không tồi!"
Tô Vũ biến sắc!
Thật mạnh!
Hắn chỉ cảm giác nắm đấm của mình bị bàn tay bao bọc, hoàn toàn không cách nào động đậy, giống như lúc trước khi hắn gặp Đại Minh vương.
"Đừng giãy giụa, ta mang ngươi đi xem chút quá khứ tương lai, mang ngươi xem một chút thế gian này, xem thời không trường hà thần bí nhất. Ta sẽ mang ngươi đi xem thế giới xán lạn muôn màu ... "
Tiếng cười thăm thẩm, sau một khắc, Tô Vũ có chút hốt hoảng.
Hắn giống như tiến nhập một không gian khác.
"Ào ào ào ... "
Tiếng nước chảy xuất hiện, lòng Tô Vũ hơi rung động, ngẩng đầu lên, Vạn Thiên Thánh ở ngay phía trước.
Vạn Thiên Thánh vẫn đưa lưng về phía hắn, cười nói: "Đừng động, đừng nói chuyện, nhìn thế giới xán lạn muôn màu này đi, đây là thời không trường hà, cẩn thận đừng có rơi xuống, rơi xuống thì ngươi sẽ chết!"
"Phủ trưởng ... "
"Đừng hỏi, nghe ta nói là được, ta muốn nói liền nói, không muốn nói thì đừng nói."
"Không phải ... " Tô Vũ ngắt lời: "Phủ trưởng, ngài đưa lưng về phía ta làm gì? Sau mông ngài bị rách một lỗ kìa!"
"Nói bậy!"
Vạn Thiên Thánh đen mặt, Tô Vũ cạn lời, "Thật mà!"
Thân ảnh Vạn Thiên Thánh hơi chấn động một chút, tùy ý sờ soạng một thoáng, nửa ngày sau ông mới lên tiếng: "Thời không ăn mòn, chớ để ý tới!"
Dứt lời, ông quay đầu nhìn về phía Tô Vũ.
Tô Vũ im lặng, sao ngài không tiếp tục đưa lưng về phía ta nữa đi!
Đưa lưng về phía ta thì tưởng là rất ngầu, rất soái đúng không?
Hiện tại trong lòng của hắn kỳ thật rung động không thôi, hắn nhìn xuống dưới chân, dòng sông to lớn cuồn cuộn, đây là thời không trường hà?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!